Truyện ngắn Liên Minh Huyền Thoại: Mũi tên và phi đao

Truyện ngắn Liên Minh Huyền Thoại: Mũi tên và phi đao

Riot Games vừa công bố một truyện ngắn mới về thời trẻ của Akali, Sát Thủ Đơn Độc. Mời các bạn cùng thưởng thức nhé!

MŨI TÊN VÀ PHI ĐAO


Ma thuật thoang thoảng trong không khí nơi miền nam Shon-Xan. Những nguồn năng lượng huyền bí chảy dọc trên khắp vùng đất, luồn qua những thân cây lấp lánh, rồi lan tỏa khắp tán lá phía trên, tím và chàm, xanh biếc và hổ phách, mở xòe như cánh quạt trong bàn tay của những vũ công.

Thấp thoáng trong tán lá lấp lánh sắc màu ấy là một tấm da nâu đang ẩn hiện, hòa cùng những cành lá chi chít của thân cây.

“Nó sẽ ra đây bất cứ lúc nào,” Faey, cô bé mới qua cái nắng hạ thứ mười hai, thầm thì. Và rồi nó kêu lên, bắt chước tiếng hót của một con chim sẻ. Bản nhạc ngay lập tức được hòa nhịp bởi những đứa khác, vang vọng qua những tầng lá, thứ thanh âm được nhại lại một cách hoàn hảo bởi những chất giọng vẫn chưa đến tuổi.

Faey biết rằng những đứa khác đã vào vị trí. Người lớn không tán thành với cuộc săn này, nhưng nó rất hệ trọng. Nếu đám nhóc săn được con lợn rừng bạc này, không chỉ chúng sẽ hết cảnh đói meo mốc trong vài ngày, mà hơn nữa những thầy tu của hội Kinkou sẽ giao cho chúng những nhiệm vụ thật sự.

Không phải hái lê hay gánh nước nữa, Faey nghĩ. Hội cũng cần sức mạnh của chúng ta, bởi đám nhóc chính là tương lai của hội.

Và quá khứ thì chẳng tươi sáng gì. Những kẻ ngoại xâm đã giày xéo Ionia trong nhiều mùa hoa, và đó mới chỉ là khởi nguồn của những vấn đề trong hội Kinkou. Vài mùa trăng trước, Đại Sư Phụ Kusho đã bị giết, ngài bị Zed, một thành viên cũ của hội, hạ sát một cách tàn nhẫn. Và rồi dã tâm của Zed đã đẩy hội Kinkou ra khỏi ngôi nhà chính của họ, Đền Thanjuul. Ngay cả trong những ai sống sót sau cuộc tấn công của Zed, nhiều người đã đánh mất niềm tin và rời khỏi hội Kinkou.

Những người lớn cần hi vọng. Và Faey sẽ cho họ thấy điều đó.

Con bé choàng tỉnh khỏi những mơ mộng. Có tiếng xào xạc trong rừng cây. Lá bắt đầu rơi, và chỉ trong tích tắc, một con lợn rừng lớn lao ra từ phía những cành cây, kêu rít lên, mắt mở to. Bộ lông của nó vẫn còn sáng lấp lánh, một dấu hiệu cho thấy rằng nó vừa mới rời khỏi linh giới.

Tự tin rằng kế hoạch của mình sẽ thành công – miễn là những đứa khác tuân theo chỉ dẫn – Faey sẵn sàng chiếc cung và mũi tên trong tay, ngắm nhìn con lợn đang dần tiến vào đủ tầm.

Một đứa nhóc lao xuống từ ngọn cây, treo lủng lẳng nhờ một sợi dây leo quấn quanh ống chân. Nó chặn đường con lợn bằng cách huơ huơ một ngọn giáo gỗ lớn và thi triển một thứ ma thuật gió thật khiêm tốn. Giật mình, con lợn lao về hướng khác – nhưng nó cũng bị chặn lại bởi một đứa trẻ đu trên một sợi dây leo khác, triệu hồi một đám mây tro làm mù con thú. Mũi giáo của nó chọc xước tấm da của con lợn, khiến nó rống lên.

Tứng đứa một, đám nhóc lao xuống từ trên những tán cây. Sự nhanh nhẹn, sự chính xác, sự tập trung vào cuộc săn của chúng toát ra một tinh thần chiến binh đích thực. Dù đứa lớn nhất trong chúng vẫn chưa trải qua đủ mười ba cái nắng hạ.

Chúng ta là thế hệ trẻ của hội Kinkou, Faey tự hào thầm nghĩ.

Những đứa trẻ đu dây đã cắt hết đường lui của con lợn, chỉ để lại một hướng cho nó chạy thẳng đến phần hẹp nhất của hẻm núi, thẳng đến vị trí của Faey. Con bé đã sẵn sàng cho một đòn kết liễu.

Hay lắm mọi người. Giờ đến lượt tớ. Faey nuốt ực. Đu ngược xuống, con bé rút chiếc cung ra và đặt mũi tên vào vị trí sẵn sàng.

Tập trung. Mũi tên này không phải để làm nó trầy xước hay bị thương, mà là để hạ nó trong một lần bắn duy nhất. Con bé nhắm mũi tên bạc lấp lánh thẳng vào mắt con lợn. Sợi dây leo quấn quanh eo con bé—như thể cảm nhận được quyết tâm của nó—chỉ lắc lư nhẹ nhàng để con bé vẫn nhắm chuẩn.

Faey làm trống tâm trí mình, nhường lại sự kiểm soát cho bản năng. Khi con bé biết rằng con lợn đã ở trong tay, nó sẽ thả—

“Yeeeh!” Một bóng đen nhỏ nhắn lao ra từ bên hẻm núi, hú lên khi nó hạ cánh ngay trên lưng con lợn. Con thú hoảng loạn xoay người và lao đi về hướng khác.

Người cưỡi lên nó là một bé gái nhỏ xíu, một tay bám chặt vào bộ lông màu bạc của con lợn, tay còn lại đang xoay vòng vòng một sợi thòng lọng trên đầu mình.

Ngớ người, Faey chỉ biết đứng nhìn con lợn lồng lộn với một cô nhóc đang cưỡi lên lưng nó.

“Không! Akali!” Faey la lớn khi nhận ra kế hoạch của mình vừa đổ vỡ.

Không thể hất con bé xuống, con lợn bắt đầu va vào những thân cây khi nó bỏ chạy. Bằng một cách nào đó, Akali né hết mọi cú va chạm và bám chặt vào con thú điên, tiếng cười của con bé át luôn cả tiếng rít giận dữ của con thú. Cô bé cố khóa mõm lợn rừng bạc bằng sợi thòng lọng của mình, nhưng không thành công.

Những đứa nhóc can đảm khác định chặn đường con thú đang lao đi, nhưng bị hất văng sang bên. Con thú đã chạy qua chỗ miệng hẻm núi, về phía một vùng bằng phẳng và rậm rạp cây cối hơn.

Cuối cùng, con lợn bật thật mạnh bằng hai chân sau, và Akali bị hất văng đi. Con bé ngã nhào xuống nền rừng, khiến thảm lá bay tứ tung, còn nó thì nằm im, sấp mặt, hai tay hai chân dang ra cả.

Faey lao đến chỗ cô bé. “Em bị điên à?!”

Akali gượng dậy và phủi những chiếc lá khỏi quần áo của mình. Con bé mới chín tuổi, nhỏ hơn Faey ba mùa hạ. “Em chỉ muốn giúp thôi,” Akali nói.

“Chị đã bảo em theo bọn chị!” Faey hét toáng lên. “Bọn chị đã bắt được rồi! Bọn chị bắt được nó rồi!”

Akali nhún vai, chợt nhăn mặt khi bả vai của con bé đã trật. Con bé thì thào một cách đầy hối hận, “Em sẽ nhường chị phần lê bữa chiều của em.”



Sau lần Zed tấn công, những thành viên Kinkou còn sống sót đã lui về một điện thờ đã bỏ hoang từ lâu ở phía đông Thanjuul, trên những sườn núi cao, nơi những dòng sông băng vẫn chảy. Nó nằm cạnh một hồ nước xanh ngọc bích, được tô điểm bởi những nhành hoa lồng đèn tím biếc. Dù ở gần làng Xuanain, thánh địa của họ vẫn rất khó để có thể tiếp cận, bởi độ cao và địa hình đồi núi xung quanh.

Nơi vùng đất đã hoang tàn bởi chiến tranh, họ phải đẩy lùi những phe thù địch, cả ngoại nhân lẫn người Ionia, những kẻ xem sự hỗn loạn là cơ hội để săn đuổi những kẻ mà chúng xem là yếu hơn. Hội Kinkou đã phải đảm bảo rằng không có kẻ bám đuôi nào theo sau họ khi họ xây dựng căn cứ nơi đây. Tình trạng của ngôi đền cũng chẳng hề tốt, nó quá nhỏ để chứa tất cả bọn họ, vì vậy các thầy tu đã phải xây thêm những công trình phụ: những chiếc lều xập xệ được làm từ gỗ vụn thay vì những thân cây được biến đổi bởi ma thuật – cách thông thường ở Ionia – để đề phòng trường hợp họ lại phải chuyển chỗ.

Khi được làn nước ngọc bích của hồ vỗ về bước chân, đám nhóc biết rằng mình đã đứng trước Mayym Jhomen Tethi, Nắm Đấm Bóng Đêm của hội Kinkou.

Faey là người gần Mayym nhất, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Akali, thấp hơn một cái đầu, đứng cạnh con bé.

“Thật là ngu ngốc,” Mayym gằn giọng. “Mấy đứa đã đi quá giới hạn, đánh cược sự an toàn trong thánh địa này. Có thể những chiến đội ngoài kia sẽ theo dõi mấy đứa. Mấy đứa đã được chỉ dạy thế nào?”

Một thằng nhóc lớn, Yajiro, nói, “Nhưng bọn cháu không ra ngoài đấy lâu, và bọn cháu cũng nấp rất kĩ.”

“Bọn cháu đã có một kế hoạch hoàn hảo,” Hisso chen vào, “Nhưng Akali đã phá hỏng hết! Nếu nó không—”

“Không,” Faey nói, cắt lời con bé nhỏ. Nó nhìn thẳng vào mắt Mayym. “Đó là lỗi của cháu. Cháu đã rủ mọi người đi khi cháu nhận ra con lợn xuất hiện trong khu rừng.”

Akali quay qua nhìn Faey, đôi mắt nâu ánh lên phía sau mái tóc rối bù xù.

Akali luôn ngưỡng mô cô bé, và đôi khi Faey cũng cảm thấy có trách nhiệm phải bảo vệ cho đứa em nhỏ. Nhưng có một lý do khác để con bé nhận lấy trách nhiệm: Mayym là người hướng dẫn cho con bé, và đơn giản là Faey không có quyền chất vấn bà. Không thường khi một thủ lĩnh của hội Kinkou lại chấp nhận một tập sự trẻ con như thế ngay dưới quyền mình. Và vì điều đó, Faey cảm thấy biết ơn.

“Hôm nay là ngày Hội Hoa Linh Hồn cuối cùng,” Faey lẩm bẩm. “Cháu chỉ nghĩ rằng nếu cháu săn được con lợn rừng, mọi người có thể có chút thịt để ăn.”

Mayym nhìn con bé một lúc lâu. Rồi bà đưa mắt nhìn tất cả những đứa khác, những đứa nhóc gầy guộc, trông mong manh trong những bộ áo rách rưới. Một cảm xúc gì đó đang chứa chất trong đôi lông mày của bà, nhưng bà nhanh chóng hất cằm lên và phán, “Để phạt, tất cả mấy đứa sẽ không được ăn vào tối nay. Giải tán.”

Đám trẻ lùi đi, một vài đứa đang nén nước mắt. Faey cắn chặt môi và cũng chuẩn bị rời đi, nhưng Mayym đã ngăn con bé lại.

“Faey, đi theo ta.”

Trong ánh chiều tà, Mayym nhẹ nhàng bước dọc trên bờ hồ, cách xa một dãy những căn nhà xập xệ. Faey bước theo, ngoái lại nhìn Akali vẫn đứng yên tại chỗ. Con bé nhỏ đang nhìn họ chằm chằm.

Bằng một cách nào đó, với sự hiện diện của Faey, mẹ Akali lại chẳng hề đoái hoài gì đến con gái mình.

Faey cảm thấy một chút có lỗi, nhưng con bé cũng quay đi và đuổi theo Mayym.

Trên những bước chân lặng lẽ, Faey ngắm nhìn chằm chằm vào những cánh hoa lồng đèn trôi dạt trên mặt hồ. Những bông hoa tím với năm cánh tạo nên một vòm họng, cho phép chúng thở những đám mây hơi nước đầy màu sắc ra thinh không. Những tấm lá rộng giúp chúng nổi trên mặt nước, và rễ chúng được đan thành một mạng lưới giúp chúng có thể di chuyển xung quanh hồ, tập trung rồi lại phân tán. Một số xem những bông hoa này là thực vật. Số khác lại xem chúng là động vật. Faey thì nghĩ rằng chúng là cả hai.

“Ta hiểu con muốn làm gì,” Mayym nói bằng một chất giọng mà bà chỉ nói khi ở một mình với Faey—đầy sự kiên nhẫn, nặng trĩu bởi kì vọng. “Nhưng chẳng có gì phải chứng tỏ ở đây cả.”

“Bọn cháu khao khát được chứng tỏ mình… và bọn cháu cũng đói nữa.” Faey cố tỏ ra kính cẩn. “Những đứa khác đã tuân theo mệnh lệnh, đúng như cách bọn cháu được chỉ dạy. Bọn cháu đã phối hợp với nhau rất tốt.” Ngoại trừ Akali, Faey thầm nghĩ. Nhưng nó là đứa bé nhất.

“Ý ta không phải như vậy,” Mayym nói. “Con lợn rừng bạc ấy không phải là một loài động vật mà chúng ta nên ăn thịt. Nếu con giết nó, con sẽ gây hại nhiều hơn là mang lại lợi ích.”

“Nhưng cháu tưởng chúng ta được phép săn nó,” Faey nói.

“Giờ thì không.” Mayym dẫn Faey về phía xa của hồ nước, nơi vùng nước nông, nhường chỗ cho mặt sỏi trắng xóa. Trong bộ áo lụa thướt tha, Mayym di chuyển thật nhẹ nhàng. Bà có những lớp băng quấn quanh tay và đùi, cùng vài chiếc phi dao thủ sẵn hai bên hông.

Trong mắt Faey, Mayym là một hình mẫu chân chính. Kiều diễm nhưng chết chóc. Shen. Con trai của Đại Sư Kusho, thủ lĩnh hiện tại của hội, cũng chẳng thể bì kịp.

“Con lợn rừng bạc có những mối liên kết với linh giới,” Mayym tiếp tục. “Điều đó có nghĩa là sự tồn tại của nó hiện diện ở cả hai thế giới. Nó là một sinh vật huyền bí.”

“Rất nhiều sinh vật ở Ionia cũng như vậy mà,” Faey nói.

“Đúng, nhưng vòng luân hoàn giữa thú săn mồi và con mồi tại nơi đây đang vụn vỡ. Chúng ta đang chìm sâu vào trong hỗn loạn.”

“Bởi lũ Noxus.” Con bé thì thầm tên của lũ ngoại xâm, như thể đó là một lời nguyền.

“Cuộc chiến này đã khiến Ionia tan hoang. Những đội quân săn bắn các loài thú đến mức gần tuyệt chủng, cây cối nơi những khu rừng ma thuật bị đốn hạ, và linh giới đang bị đảo lộn,” Mayym nói, khi họ đang bước dần đến một sườn núi dốc. “Năng lượng ma thuật dần trở nên hung hãn, và Vùng Đất Đầu Tiên đang chìm vào bóng tối. Mọi người đang muốn tìm cho mình một chỗ đứng trong một thế giới cuộn xoáy vượt ngoài tầm kiểm soát, và họ chỉ biết làm điều đó bằng việc giết chóc. Đa phần là mù quáng. Sự tàn khốc của chiến tranh sẵn đã tạo nên những tổn thương vô tình, và hậu quả là một sự mất cân bằng trầm trọng giữa thế giới vật chất và thế giới linh hồn.”

Faey choáng váng. Nếu mình giết con lợn ấy, có lẽ mình đã gây ảnh hưởng đến sự cân bằng – thứ mà hội Kinkou lẽ ra phải bảo vệ! “Sư Mẫu Mayym, làm thế nào để chúng ta phục hồi lại sự cân bằng cho linh giới? Liệu chúng ta có thể quay lại như trước đây không, nếu như những kẻ xâm lăng từ Noxus chết hết?”

“Không đơn giản vậy đâu.”

Họ len vào trong đám sương lửng lơ, thành quả của những đóa hoa lồng đèn. Không khí mát mẻ và ẩm ướt. Nền đá tảng dưới chân họ trơn trượt và hơi cong, như thể họ đang bước giữa một đôi môi khổng lồ. Faey có thể thầm nghĩ những tảng đá hai bên trông giống như chiếc mũi, và bên kia, những khe nứt như đôi mắt khép hờ, nơi những thác nước nhỏ xíu đang khe khẽ, róc rách chảy qua những khe đá. Chúng ta đang bước trên một khuôn mặt, Faey thầm nghĩ. Nó trông như một pho tượng khổng lồ từ một kỉ nguyên xa xưa đã bị quên lãng theo thời gian, và dù chẳng ai có thể biết rõ cả, bởi dòng nước đã mài mòn những góc cạnh của nó đi, và rêu đỏ đã mọc đầy những mặt được ánh nắng chiếu đến.

Bầu trời đang dần sập tối. Họ bước đến sườn núi và bắt đầu leo lên. “Ma thuật và sinh khí là hai phần của một dòng chảy thống nhất, kết nối giữa hai thế giới,” Mayym giải thích.

Faey nhớ lại những bài giảng của hội Kinkou: “Thế giới vật chất và thế giới linh hồn là hai mặt của một chiếc lá, được sinh ra từ cùng một cành, nhận chất dinh dưỡng từ cùng một gốc rễ.”

“Đúng. Thế giới này sẽ không thể sinh sôi nếu thiếu thế giới còn lại, và khi một bên chìm vào bóng tối, bên kia cũng vậy,” Mayym nói. “Khi những sinh mạng bị chấm dứt theo một cách phi tự nhiên, chẳng hạn như chiến tranh, một số linh hồn sẽ chìm vào lãng quên vĩnh cửu. Nhưng những kẻ khác sẽ vẫn bám víu, với một dã tâm tàn độc. Điều này diễn ra càng nhiều, linh giới lại càng trở nên ô uế. Và ngược lại, nó sẽ tạo ra những chấn động gây ảnh hưởng đến mọi sinh vật nơi thế giới vật chất. Một chu kì tàn nhẫn.”

Khi được nhắc về sự ô uế trong linh hồn, Faey chợt nhớ lại một thứ gì đó lạ lùng. “Sư Mẫu Mayym, khi bọn cháu thấy con lợn rừng lần đầu tiên, ngay khi nó vừa rời khỏi linh giới, nó dường như bị kích động.”

Mayym dừng chân lại, quay sang nhìn Faey.

“Như thể nó đang bỏ chạy khỏi thứ gì đó,” Faey bổ sung.

“Và nó diễn ra ngay gần ranh giới sao?”

“Thưa đúng, chỉ ở ngay bên kia sườn núi phía tây.”

Mayym lặng thinh suy nghĩ một lúc lâu, và rồi lại bước đi. “Có lẽ là dòng năng lượng ô uế của chiến tranh đã chảy đến đây, dù trận chiến đang diễn ra ở một nơi khác.”

“Bọn cháu có thể giúp,” Faey cầu xin. “Hãy thăng cấp cho bọn cháu. Cho bọn cháu những nhiệm vụ thực sự.”

“Rồi sẽ đến lúc,” Mayym nhẹ nhàng hồi đáp. “Faey, những đứa trẻ khác đang theo bước con. Ngay cả những đứa lớn hơn. Chúng xem con như một tấm gương tốt.”

Tim Faey đập loạn nhịp với những lời khen từ Mayym.

“Con thì không có vấn đề gì khi được thăng chức thành một tu sĩ, nhưng không phải ai cũng tài năng như con” Mayym khẽ thầm thì. “Con sẽ tạo ra được ảnh hưởng tốt hơn với những đứa nhóc khác khi ở cùng với chúng. Nên hiện tại thì cứ như vậy nhé.”

Nét mặt Faey chùng xuống, và con bé cắn chặt lấy bên trong má mình.Hẳn là Akali. Nó là đứa ghì con lại.

Họ vượt qua một rừng cây thưa, bước lên mặt đất phía cao hơn. “Sự kiên nhẫn là một đức tính, nhưng cũng là một kĩ năng cần phải tôi luyện, mài giũa như một mũi tên, đặc biệt là đối với những người giỏi nhất trong nhóm,” Mayym răn dạy con bé. “Đám nhóc mấy đứa sẽ là tương lai của hội Kinkou. Bọn ta phải đảm bảo rằng tất cả sẵn sàng trước khi bất kì đứa nào được thăng cấp.

Faey không đồng tình, nhưng con bé không nói gì cả.

Họ rời khỏi rừng cây, vượt qua ngọn đồi cuối cùng chưa bị băng tuyết chạm đến. Quanh mặt trăng, một quầng sáng ánh bạc được thắp lên trong bầu trời đêm. Faey nhìn chằm chằm vào nó, biết rằng mình đang ngắm nhìn sự giao thoa giữa mặt trăng thực và phản chiếu của nó trong thế giới linh hồn. Con bé không biết Mayyn sẽ nhìn thấy nó ra sao.

Trong đêm cuối cùng của Hội Hoa Linh Hồn ở Xuanain, Mayym và những thành viên kì cựu khác của hội Kinkou sẽ nhìn thấy một thứ gì đó khác biệt trên nền trời đêm: một quầng sáng nhạt bị che mất một phần bởi bóng tối, như thể có ai đó phủ lên chúng một màn sương dày đặc, khi mặt trăng huyền bí nơi thế giới linh hồn trôi đến trước ánh trăng bạc nơi thế giới thực.

Faey khát khao một ngày nó được đích thân nhìn ngắm chúng – dường như thật xa xăm. Nhưng con bé cũng biết nó không chỉ là một hiện tượng đẹp mắt. Nó còn thể hiện thời điểm mà ba thủ lĩnh của hội Kinkou sẽ tụ họp và từ đó quyết định tương lai của hội.

“Faey, hãy cứ tiếp tục rèn giũa kĩ năng của con,” Mayym nói, ánh trăng bao bọc dáng hình của bà trong ánh bạc lạnh lẽo. “và một ngày con sẽ kế nghiệp danh hiệu Nắm Đấm Bóng Đêm của ta.”

Khi ngày đó đến, Faey thầm nghĩ trong khó chịu, Liệu hội Kinkou sẽ còn tồn tại?



Nghệ thuật thư pháp đòi hỏi sự kiên nhẫn và thanh thoát, sự tĩnh lặng của thân thể và sự tập trung tuyệt đối của tâm trí – mọi thứ mà Akali ghét.

Ngồi trong điện thờ cổ, cô bé viết những ký tự lên một mảnh giấy bằng một cây cọ dài, thỏi mực và nghiên mực đặt cạnh cùi chỏ. Mái nhà được làm từ những cành cây già nua, một số trong chúng rũ xuống như bộ râu của một lão già. Những dây leo được các tu sĩ gieo trồng trên vách điện thờ, cành hoa phát ra ánh sáng le lói phục vụ cho bài học của Akali. Vị tu sĩ đang giảng dạy cho cô bé ngồi yên bên cạnh với một cuộn giấy trên đùi, cố nén để không ngáp.

Dễ như ăn bánh gạo, Akali thầm nghĩ. Mẹ sẽ rất vui nếu mình làm tốt việc này.

Dù vậy, khi cô bé càng nhìn vào kí tự được kết thúc bởi một nét cong, cô lại càng nghĩ nó là một bộ râu. Trong vô thức, Akali không thể cưỡng lại việc vẽ thêm vài nét với chiếc cọ của mình. Thế là kí tự kia trở thành một khuôn mặt đang mỉm cười với bộ râu.

Akali cười phá lên, rồi nhanh chóng bụm miệng lại, bôi gò má lấm lem. Người hướng dẫn cô bé buông lời la mắng và chuẩn bị đứng lên, thì có một giọng nói phát ra từ phía cánh cửa.

“Xin chào, bé cưng.” Một dáng hình nhỏ xíu huơ tay chào cô bé.

“Kennen, anh đã trở lại!” Akali đứng bật dậy. Cô đánh rơi bút, khiến mực đen vấy khắp trang giấy, và chạy ùa ra ngoài

Người hướng dẫn định mắng cô bé quay lại, nhưng dừng lại khi nhận ra người đứng trước cổng chính là Kennen, Trái Tim Bão Tố của hội Kinkou.

Kennen lộn nhào đi để khiến Akali phải đuổi theo mình, dù điều đó là không thể. Họ lao đi giữa những căn lều, đến bìa rừng và rồi quay ngược lại, té nước trong hồ. Akali cuối cùng cũng ngồi xuống thở hổn hển bên cạnh cậu yordle, trên một gốc cây cổ thụ đã bị đốn mất.

“Ta nghe nói rằng nhóc vừa phá banh nỗ lực của đám tân binh để vây bắt con lợn rừng,” Kennen nói một cách châm chọc, cậu ta đứng bằng một chân trên gốc cây.

“Em không cố ý. Faey nên gọi em đi theo. Em có thể giúp mà!”

“Đừng buồn nào. Lũ trẻ lúc nào cũng vậy hết. Chắc bọn nó lại nghĩ nhóc quá bé chứ gì.” Giọng của Kennen như của một đứa trẻ, nhưng chất đầy sự thông thái.

“Nhưng em cao hơn anh đấy!”

“Đúng thế mà.” Kennen vươn tay lên và xoa đầu cô bé.

“Shen đâu rồi?” Akali hỏi, lơ đễnh sờ mó chiếc phi đao mà cô bé mang theo như một lá bùa.

“Thầy ấy đang thiền.”

“Thầy ấy vẫn buồn à? Em nhớ thầy…” Akali luôn ngưỡng mộ Shen.

Kennen cười buồn. Sự phản bội của gã bạn thân… cái chết của cha… đang đè nặng trên vai thầy”

Akali chợt nhớ lại chính cái chết của cha cô bé trong cuộc tấn công của Zed. Nó cũng nhớ ông ấy.

Kennen chợt đổi chủ đề. “Dạo này em sao rồi? Mayym đã chỉ dẫn em cách sử dụng phi đao chưa?”

Akali lắc đầu, giờ trong tay cô bé là chiếc bùa phi đao. “Mẹ không nghĩ em đủ tốt,” cô bé lẩm bẩm. “Mẹ chỉ muốn bỏ thời gian ra với Faey.”

“Ừm, anh nghĩ là Mayym chỉ có thể chỉ dạy cho một tập sự cùng một lúc.”

“Vì sao em không thể là tập sự của mẹ?” Tim Akali chợt nhói đau.

Kennen ngắm nhìn cô bé một lúc lâu, rồi ngồi xích lại gần cô hơn trên gốc cây. “Trước khi Mayym trở thành Nắm Đấm Bóng Đêm, bà đã cùng mẹ của Faey kề vai sát cánh trong nhiều nhiệm vụ. Họ là một đội thân thiết.

“Em biết mà.”

“Có lẽ Mayym không cố phớt lờ em đâu. Khi em còn bé, bà ấy đã hứa rằng sẽ chăm sóc cho Faey.”

Akali không còn chút ký ức nào về bố mẹ của Faey. Họ đều là những tu sĩ kì cựu đã qua đời cách đây rất lâu. Giờ cô bé lại nghĩ rằng điều đó có ý nghĩa gì, khi Kennen ngồi đợi ngay sát bên cô.

Nếu việc mất cha đã khiến cô bé buồn, thì Faey chắc hẳn đã phải chịu nỗi đau gấp đôi như thế, trong nhiều năm trời. Cơn giận của Akali dần nguôi ngoai, và cô bé chỉ còn cảm thấy một thứ cảm xúc lạ lùng mà cô chẳng thể hiểu nổi. Ngực cô bé thắt lại.

Mọi người đều đã mất mát quá nhiều. Thánh địa bên cạnh hồ nước này là tất cả những gì họ có.

Cậu Yordle nhảy bật ra trước mặt Akali, an ủi cô bé. “Này, không sao đâu.” Kennen giơ hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cô bé. “Em sẽ lớn nhanh thôi, và em sẽ chạy nhanh hơn tất cả những đứa nhóc khác. Mẹ em một ngày rồi sẽ nhận ra điều đó.”

Cậu cọ mũi của mình vào mũi cô, khiến Akali cười khúc khích. Và rồi Kennen nhanh nhẹn nhào lộn đi mất.

“Anh cần tham gia một cuộc họp ngay bây giờ,” cậu nói. “Quay về và hoàn thành bài học thư pháp của em đi, được chứ?”



Những đám mây thấp cuộn xoáy ngay bên kia đỉnh núi, nơi mỏm đá được bao bọc trong băng. Một lỗ hổng khổng lồ rộng toác nơi bề mặt lớp băng, và Faey cứ không thôi tưởng tượng rằng một con cá khổng lồ đã chọc thủng nó.

Nơi đó, cô bé chứng kiến Mayym và Kennen đứng đối mặt nhau, ngay miệng khe đã tách đôi lỗ hổng..

“Chiến thắng của Ionia ở Thiên Phận Navori,” Mayym tranh cãi, “đó là một bước ngoặt trong cuộc chiến với Noxus.” Bà khoanh hai tay trước ngực, lưỡi liềm ma ám vắt ngay sau lưng. “Nhiều kẻ đã có hành động làm tổn hại đến sự cân bằng thiêng liêng, người Noxus và cả người Ionia.” Nhân danh Nắm Đấm Bóng Đêm, Mayyn đại diện cho phần Cắt Tỉa Cây Rừng của hội – việc loại trừ những sự mất cân bằng giữa thế giới thực và thế giới linh hồn.

“Chúng ta chỉ mới vừa vực dậy được, và giờ bà muốn bọn tôi phải lao đầu vào chiến trận nữa sao?” cậu yordle bé nhỏ nói.

“Chiến đấu để thượng tôn sứ mệnh bảo vệ cân bằng chính là cách để chúng ta vực dậy chính mình,” Mayym nói. “Thời khắc đã đến.”

Kennen nhìn bà một cách nghi hoặc. Cậu là Trái Tim Bão Tố, và nghĩa vụ của cậu là Bước Trên Mặt Trời - bất kì quyết định nào được đưa ra tại nơi đây, cậu sẽ là người truyền tải nó lại cho tất cả những thành viên hội Kinkou trên khắp Ionia.

Faey đứng cách xa họ, quan sát một cách kính cẩn và cố ngăn mình run bần bật trước cái lạnh nơi sườn núi cao. Là một phần của việc huấn luyện, Mayym dẫn cô bé đến những buổi họp quan trọng. Bờ môi của Faey cứ run bần bật, và con bé cảm thấy rằng nó đang tím tái dần. Nó không hiểu nổi vì sao mọi người khác có thể phớt lờ cái lạnh thấu xương này.

Con bé cũng chẳng thể hiểu nổi sự khác biệt trong phong thái của Mayym. Đối với người tập sự của mình, bà lúc nào cũng kiên nhẫn, nhưng khi đối diện với các đồng môn, Mayym luôn thúc giục hành động.

“Chúng ta muốn tránh xa vụ này,” Kennen nói. “Tình hình đang rất phức tạp: Có những quân lính Noxus đang gặp nguy hiểm, những vệ quốc binh Ionia vừa mới hôm qua vẫn còn là kẻ thù truyền kiếp, những vastaya với sự trung thành cần đặt dấu hỏi và gián điệp ở khắp mọi nơi. Tôi đã tận mắt thấy những điều đó.”

“Cậu tự thân đến Thiên Phận à? Không bị phát hiện sao?”

“Ơ kìa, bà chị nghĩ tôi xuống tay dễ vậy sao?” Cậu mỉm cười, sấm sét tỏa ra từ cặp mắt và bộ vuốt. Và rồi giọng cậu đanh lại “Trên đường về, tôi có nhận thấy một vài thành viên của hội Huynh Đệ Navori đi về hướng này, và rõ là không có ý định tốt đẹp gì. Họ được đánh dấu bởi những hình xăm hổ.”

Mayym ngớ người. “Chúng định làm gì?”

“Đi từ làng này sang làng khác, bắt cóc những người trẻ và khỏe mạnh,” Kennen trả lời. “Và động đến vũ lực với bất kì ai dám chống đối.”

“Để gia cố lực lượng chống lại quân Noxus…”

“Chuẩn xác. Bóng tối của chiến tranh đã lan tràn khắp Ionia một cách không thể kiểm soát,” Kennen nói. “Nó sẽ đến gõ cửa nhà chúng ta trước khi chúng ta biết điều gì đã xảy ra. Chúng ta cần phải chọn chiến trường một cách khôn ngoan.”

Mayym lắc đầu. “Cuộc xăm lăng của bè lũ Noxus lên Ionia là nguồn cơn của sự mất cân bằng. Những cái chết bất thường. Lý do vì sao linh giới lại bị ô uế. Nếu chúng ta muốn thượng tôn vai trò của những người bảo vệ tôn chỉ hội Kinkou, chúng ta phải đi đến Navori.”

“Chúng ta không nên hành động khinh suất.”

“Chẳng phải cậu vừa lẻn vào hàng ngũ quân thù và đi ra đó sao?”

“Tôi làm thế để không ai trong chúng ta phải làm!” Kennen cắt lời.

Một khoảnh khắc như không khí đang đóng băng lại quanh họ, và Faey cố nén hơi thở, không chớp mắt.

Một lúc sau, Mayym mới nhìn sang bên. “Có lẽ Mắt Hoàng Hôn sẽ có gì cần nói?”

Và ở đó, chỉ cách một vài bước chân về phía đỉnh núi, yên vị trên một cột đá, là một bóng hình lặng lẽ. Anh ta mặc một bộ áo khoác cắt cộc tay, một chiếc quần dài tả tơi vì thời tiết. Dọc theo tứ chi là những tấm giáp da, vòng kim loại, và vải quấn. Anh có hai thanh kiếm vắt chéo sau lưng, một thanh bằng thép, thanh còn lại bằng ma thuật. Anh không đeo chiếc mặt nạ như thường khi, nhưng khuôn mặt vẫn được ẩn giấu sau lớp áo choàng, khỏi ánh trăng sáng rực.

Shen, Faey nghĩ vẩn vơ. Thủ lĩnh của chúng ta luôn lưỡng lự.

“Đúng là sự cân bằng đang bị tổn hại bởi sự tàn khốc của chiến tranh, nhưng chúng cũng một phần được châm ngòi bởi chính người Ionia,” Shen nói, giọng khản đặc, “trong đó có Zed và Hội Bóng Tối của hắn.”

“Chính xác. Chúng ta phải giải quyết chúng,” Mayym thúc giục.

“Tuy nhiên…” Shen khẽ ngẩng đầu trong tấm áo choàng. “Dù bản năng thúc giục ta đổ toàn bộ sức mạnh vào việc đối đầu với Zed, ta bắt đầu sợ rằng mình không còn đủ khách quan. Ta sợ rằng…” Anh lưỡng lự trong phút chốc. “Những kẻ đi theo Zed đang thực thi sự công bằng theo cách riêng của chúng, chiến đấu với những kẻ xâm lược đang giày xéo Ionia. Chúng ta cần phải cân nhắc kĩ với quyết định này.”

Kennen nhún vai. “Tôi đã nói mà, một thời kì phức tạp.”

“Ta cần phải loại bỏ cảm xúc ra khỏi tâm trí mình, trước khi ta có được quyết định công tâm nhất,” Shen kết luận.

Faey thấy Mayym thở dài ra một làn khói nhạt.

“Hội chúng ta cần một Mắt Hoàng Hôn thực sự để lãnh đạo,” Mayym nói một cách rầu rĩ.

Khi cảm thấy chạnh lòng, Shen thường chẳng biểu lộ gì. Dù sao, anh cũng chỉ vừa lên chức thủ lĩnh hội Kinkou trong một thời gian ngắn, trong khi Mayym đã là một phần trong tam cực của hội trong ngần ấy năm.

Nếu Đại Sư Phụ Kusho vẫn còn sống, ông ấy sẽ cảm thấy thật xấu hổ về chúng ta. Faey ngẩng đầu lên, cố khiến mình xao nhãng khỏi cái lạnh. Ngoài vài gợn mây nhạt, bầu trời đêm đang rực rỡ bởi những vì sao.

Faey chợt nhận ra một điều: Nghĩa vụ của Shen trên cương vị Mắt Hoàng Hôn là Nhìn Ngắm Ngàn Sao, có nghĩa là quan sát các hiện tượng tự nhiên, để nắm được mọi thông tin trước khi đưa ra quyết định.

Mọi tu sĩ Kinkou đều được dạy ba triết lý nền tảng trước khi chọn một trong ba là con đường riêng của mình. Nhìn Ngắm Ngàn Sao, Bước Trên Mặt Trời, và Cắt Tỉa Cây Rừng—ba triết lý có những chỗ trùng lặp nhau, và sẽ không thể tồn tại bất cứ triết lý nào nếu thiếu hai cái còn lại. Faey hiểu rằng khi bàn luận về tương lai của hội Kinkou, mỗi người trong tam cực đều phải tuân theo vai trò của mình: Kennen có trách nhiệm truyền tải những phán quyết, Mayym thúc giục hành động để giải quyết sự mất cân bằng, và Shen…

Công việc của anh ta là dễ nhất, đúng không? Chỉ quan sát mọi thứ và chẳng làm gì cả. Đúng nghĩa Nhìn Ngắm Ngàn Sao luôn.

Thật vậy, cũng đã lâu mà Shen chẳng hề nói ra bất cứ thứ gì. Anh chỉ ngồi đó, gục đầu, như thể tâm trí của anh đang ở đâu đó khác vậy.

Từ cách mà họ giải quyết vấn đề nảy sinh trong ngày hôm nay, Faey có cảm giác rằng cuộc họp giữa ba bọn họ sẽ chẳng đi được đến đâu.

Sau khi Shen rời đi, tất cả bọn họ cũng bắt đầu sải bước xuống núi.

“Ta đồng cảm với Shen. Cậu ấy và ta đều đã mất đi những người chúng ta yêu quý trong cuộc tấn công của Zed,” Mayym nói. “Nhưng một thời điểm như thế này rất cần một đường lối lãnh đạo cứng rắn… Có lẽ chúng ta không nên mong chờ cậu ta sẽ trở nên vĩ đại như cha mình.” Giọng bà vẫn đều đều, nhưng Faey có thể cảm giác rõ sự bực dọc phát ra trong từng câu chữ. “Không nên dựa vào lòng tốt để thành công.”

“Tôi không nghĩ thế,” Kennen nhẹ nhàng đáp trả. Bởi quá nhanh, cậu phải đi bộ thành vòng tròn xung quanh Mayym. “Đôi khi tài năng cũng được di truyền đấy. Nhìn chị đi.”

“Ý cậu là sao?” Mayym ngớ người hỏi.

Kennen liếc nhìn Faey, cô bé đang tản bộ phía sau, và nhún vai. “Thôi không có gì.”



Khi Faey trở về hồ nước, cả khu trại đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, trừ vị tu sĩ đang đứng canh gác.

Cô bé rón rén quay về lều nơi cô ở cùng một số đứa nhóc khác. Rồi cô thấy Akali ngồi một mình trên tảng đá trong căn lều. Cô gái bé nhỏ đang mặc bộ đồ ngủ. Cô bé thích gọi nó là kho báu, một bộ áo choàng hoa được lũ trẻ mặc trong lễ hội. Thực chất, nó chỉ là một tấm khăn choàng thô sơ được làm từ chỉ màu, được cha cô bé, Tahno, tặng cho nó. Ông cũng là một nạn nhân của Zed.

“Em làm gì ở đây thế?” Faey khẽ hỏi.

Akali ngồi xổm dậy, vui mừng khi thấy Faey trở về. Cô bé lấy ra một miếng quả khô từ trong túi. “Em muốn đưa chị cái này.”

“Một quả lê?” Faey thắc mắc. “Làm sao ? Chị tưởng là hôm nay chúng ta phải nhịn đói chứ.”

“Từ vài ngày trước.”

Mắt Faey mở to. “Em trữ đồ ăn à?”

Akali nhún vai, mặt lấm la lấm lét, nhưng không trả lời. Hai bờ vai của cô bé đang run rẩy.

Con bé đang sợ sệt, Faey nhận ra, nhìn vào miếng quả khô. Vì sao thế?

“Em muốn giữ chút đồ ăn,” Akali nói. “Có lẽ chúng ta sẽ cần đến chúng. Chị biết mà… nếu… nếu người xấu quay trở lại.”

Em ấy sợ rằng kẻ thù sẽ đến và chúng ta lại phải bỏ chạy mà không thể đem theo một chút thức ăn nào

“Em không muốn có gì phá tan gia đình này nữa đâu,” Akali nói. “Em không muốn chúng ta mất ai nữa.”

Nước mắt đã ứa ra trong mắt của Faey, nhưng cô bé cố kiềm chúng lại. Cô cũng mất cả cha lẫn mẹ trong một nhiệm vụ của họ cách đây rất lâu, và tự thề rằng sẽ không bao giờ để nước mắt rơi nữa, sau nhiều đêm khóc than. Nhưng cô bé đồng cảm với Akali. Bằng một cách nào đó, họ như hai chị em vậy, bởi mẹ của Akali thường bỏ nhiều thời gian ra với Faey hơn là với chính con gái của bà.

Faey cắn nửa quả lê, và đưa một nửa còn lại cho Akali. “Em ăn đi.”

Một cảm giác giận dữ lạ lùng sôi lên trong Faey. Cô bé không thể hiểu hết mọi thứ trên đời. Nếu Hội Kinkou quan trọng với Ionia như vậy - như lời răn dạy kia - vì sao họ lại phải chịu đựng điều này?

“Em nên ngủ đi.” Cô bé vuốt tóc Akali, và ôm con bé thật sâu, vẫn không để chút nước mắt nào lăn xuống má.



Nhiều ngày trôi qua, Faey hăm hở tập luyện bắn cung. Con bé rất bực dọc - về Shen, về Mayym từ chối thăng cô thành tu sĩ chính thức, về sự bất lực của mình, về tất cả mọi thứ.

Tập luyện với chiếc cung là điều duy nhất cô bé có thể làm. Khi không phải tập luyện đặc biệt, lên lớp hoặc làm việc nhà, Faey dành toàn bộ thời gian của mình ở trường bắn cạnh những tu sĩ khác.

Mayym đã rời đi để thực hiện nhiệm vụ. Còn Kennen quản lý việc phòng thủ và bảo dưỡng khu thánh địa bên hồ, nhưng Faey thường bắt gặp cậu ta chơi với Akali, chạy nhảy, đùa vui và thi ném những chiếc phi tiêu cùn với cô gái bé bỏng.

Một ngày nọ, Hisso đến chỗ Faey trong khi cô đang tập bắn. “Bọn tớ sẽ chơi trò Con Ma trong Rừng tại thung lũng phía nam. Chơi với bọn tớ không?,” cô bé hỏi.

“Thung lũng phía nam?” Faey rời mắt khỏi tiêu điểm, tay hạ cung xuống. “Mayym sẽ không muốn điều đó.”

Vùng thung lũng rộng và rậm rạp cây cối, được đánh dấu bởi những tảng đá khổng lồ và những bức tường bỏ hoang. Nó là một khu vực nguy hiểm, và người dân làng Xuanain cũng đã cảnh báo hội Kinkou về những trận lở đất lớn trong vòng thập kỉ qua.

“Bởi vậy nên bọn tớ mới chơi khi Mayym đi vắng,” Hisso thì thầm. “Cậu biết đấy là chỗ thú vị nhất cho trò chơi mà. Đi nào, mọi người đến hết cả rồi đấy.”

Faey lưỡng lự, nhưng trả lời “Được thôi. Tớ phải hoàn thành bài tập này đã. Tớ sẽ đến sau.”

Khi cô nhóc rời đi, Faey hít thật sâu, cố khiến thân trên tĩnh lặng. Cô chỉnh lại vị trí bước chân và giương cung lên, kéo căng một vài tấc để đảm bảo nó có được lực tác động lớn nhất.

Đối với một chiến binh Kinkou, sự thông thạo một loại vũ khí đòi hỏi hai khía cạnh, thiền định và thực chiến—neio và neiyar.Để trở thành một cung thủ, Faey đã phải tập neio và neiyar với chiếc cung của mình từ khi lên năm.

Dĩ nhiên, cô bé chưa từng đối mặt với một kẻ thù nào muốn lấy mạng cô, nên phần neiyar chủ yếu tập trung vào việc săn thú và đấu tập với những đồng môn. Trong đa phần thời gian, cô bé được hướng dẫn ở lại trường bắn để tập luyện phần neio, nhưng sự chán chường luôn tìm đến cô bé chỉ sau vài phát bắn.

Tuy nhiên, giờ không phải lúc để chán. Cô cần tập luyện neio để giữ được sự bình tĩnh.

”Khi cầm một món vũ khí chết người trong tay, thứ đầu tiên cần mài sắc là tâm trí của con,” Mayym đã dạy cô bé. “Loại bỏ hết những suy nghĩ, và tập trung vào từng chuyển động.”

Nhưng khi Faey giơ cả hai cánh tay lên đầu để chỉnh thế, sự phẫn uất vần vũ như một cơn bão.

Vì sao chúng ta không thể đánh bại Zed? cô hạ chiếc cung xuống để ngắm.

Vì sao Shen là lại là thủ lĩnh? Cô bé giãn cơ lưng, kéo căng dây cung.

Việc gì đã thực sự xảy ra trong ngôi đền ngày Đại Sư Kusho bị sát hại? Người lớn chẳng bao giờ nhắc về chúng. Thậm chí liệu họ có biết gì không? Cô bé dừng lại khi kéo hết sức, lẽ ra là một khoảnh khắc tập trung tuyệt đối khi một cung thủ có thể cảm thấy tinh thần thực thụ của võ học. Nhưng tất cả những gì cô bé thấy chỉ là cơn giận sục sôi.

Khoảng lặng đó không kéo dài quá nửa hơi thở, trước khi cô bé thả tay khỏi dây. Mũi tên cắm vào phần rìa của tiêu điểm một tiếng phập yếu ớt.

Faey thở dài, buông thõng tay.

Chúng ta là người bảo vệ của hai cõi giới, nhưng chúng ta lại chẳng làm gì khi chúng cần đến ta. Chúng ta chỉ nhìn ngắm sao trời.

Cô bé nhắm mắt, cố khiến tâm trí trống rỗng bằng cách miết hai ngón tay dọc theo chiếc cung, và rồi là mũi tên.

“Khi con cầm thứ vũ khí đó,” Mayym đã từng dạy, “con đang tin tưởng vào một truyền thống đã được truyền lại đời đời bởi những chiến binh cung thủ, một phương pháp luyện tập bất biến, thiêng liêng.”

Faey hít vào chậm rãi, cố tập trung suy nghĩ vào thiết kế của chiếc cung. Nó bất đối xứng, bởi rất lâu về trước, hội Kinkou đã nhận ra rằng phần cán cung trên dài hơn sẽ giúp chiếc cung bền bỉ hơn, trong khi phần bên dưới ngắn hơn cho phép người dùng ẩn nấp nơi những vùng cây cối rậm rạp. Faey là là một trong những người thuộc thế hệ mới nhất kế thừa những học thức này.

Đời đời những chiến binh cung thủ. Một phương pháp tập luyện bất biến, thiêng liêng.

Chán nản, Faey mở mắt và đi lại gần chỗ tiêu điểm. Cô bé dừng lại chỉ cách nó vài ba bước chân, gần đến nỗi mà một phát bắn trượt là điều không thể. Bằng cách đó. Cô có thể dồn toàn bộ sự tập trung vào chuyển động, đảm bảo sự chuẩn mực và thanh thoát tuyệt đối.

Chiến đấu là một cách để giao tiếp, một giọng nói vang lên trong đầu cô bé. Luôn là cuộc hội thoại đó.

Đó là giọng nói của Đại Sư Phụ Kusho, khi ông tập hợp Faey và những đứa trẻ khác lại để nói chuyện một cách đầm ấm. Một khoảnh khắc dường như… thật xa vời về trước.

Những phương thức tập luyện chiến đấu chỉ có thể giúp một chiến binh sẵn sàng để đối đầu với những kẻ thù bên ngoài, sẵn sàng vấy máu để giải quyết các mâu thuẫn. Nhưng để đánh bại kẻ thù trong tâm khảm, một chiến binh chỉ có thể tự tập luyện tâm trí thông qua thiền định.

Một cuộc hội thoại với hàng trăm phiên bản của chính bạn.

Faey lại giơ tay lên và bình tĩnh hạ chúng xuống, kéo căng dây cung một lần nữa. Cô bé dừng lại, một khoảnh khắc vô tận nuốt chửng tâm trí cô.

Những suy nghĩ thinh lặng, và cuộc hội thoại trong tâm hồn bắt đầu.

Khi cô bé nháy mắt lần tiếp theo, mũi tên đã cắm phập vào ngay giữa tiêu điểm.

Cô bé rút ra một mũi tên khác từ túi tên, và rồi một mũi tên nữa, mỗi phát bắn lại thanh thoát hơn phát bắn trước, một sự thuần khiết tuyệt đối.

Và trong khi đó, những suy nghĩ mới đã nảy ra trong đầu cô bé.

Có lẽ người lớn không biết hết mọi thứ

Có lẽ tâm trí họ cũng rối bời như bản thân mình

Có lẽ việc ai là thủ lĩnh không còn quan trọng, miễn là chúng ta đoàn kết như một gia đình.

Có lẽ… minh không thể giúp gì được trong công cuộc khôi phục cân bằng. Faey thả tay khỏi mũi tên cuối cùng. Và điều đó cũng chẳng sao cả…

Cô bé giữ thế đứng trong một lúc lâu nữa. Những cảm xúc sôi sục trong cô đã tan biến mất, chỉ còn lại một tâm trí thanh khiết như mặt hồ nước vào buổi sáng sớm. Một cảm giác bình lặng mà cô ít khi cảm nhận được.

Mặt trời đã lên thiên đỉnh khi cô bắt đầu khởi hành đến thung lũng phía nam. Một vài tu sĩ đang tập thiền định ngay tại bìa rừng nơi Faey đi qua, và cô chợt hiểu hơn một chút về những gì họ đang làm ở đó.

Rồi cô men theo con đường mòn dẫn đến chỗ lũ nhóc đang chơi. Đó không phải là một quãng bộ hành ngắn. Faey cảm thấy không muốn tham gia vào trò chơi ngày hôm nay, nhưng cô vẫn cần nói với lũ trẻ để chúng không đợi cô bé đến tận tối mịt.

Kì lạ thay, khi Faey đặt chân đến rìa thung lũng, chẳng có đứa nhóc nào đang ở đấy cả.

Cô bé lắng tai nghe, nhưng chẳng có tiếng nói cười, hay tiếng xào xạc nào trong các bụi cỏ cả. Chỉ có tiếng rít của lũ ve sầu và những cơn gió hạ thoang thoảng.

Có gì đó không đúng.

Faey lấy chiếc cung ra và chuẩn bị một mũi tên khi cô bé đi sâu vào trong thung lũng. Bị con người bỏ hoang hàng thế kỉ, những sườn núi nơi đây dày đặc cây cối. Những mảng nhỏ của các bức tường đá đã vỡ nát ẩn hiện sâu bên trong nơi tầng lá và dây leo dày đặc vẫn chưa chiếm hết.

Trong lúc tiếp tục tìm kiếm, một số cây cối đã dạt ra giúp cô bé, nhường lối cho những bước chân sợ sệt.

Một tiếng huýt sáo khiến cô bé giật mình - nó phát ra từ phía sau một tảng đá đổ nát. Một đứa nhóc thò đầu ra, vẫy cô và ra hiệu cho cô im lặng.

Faey cúi thấp người và di chuyển nhẹ nhàng về phía đó, ngạc nhiên khi thấy cả bọn trẻ đang ẩn nấp bên trong, tất cả đều căng mặt. Akali cũng ở đó, đứng dưới một tán cây lá rộng, im bặt.

Một đứa nhóc lớn e sợ chỉ tay về phía dưới đồi.

Faey cũng thấy chúng. Vẫn cách khá xa, một nhóm ít nhất hai mươi chiến binh đang tiến về phía khu thung lũng. Chúng mang những hình xăm hổ trên ngực và tay, và Faey ngay lập tức nhớ ra điều đó mang nghĩa gì.

Chúng là Hội Huynh Đệ Navori.



“Chúng ta làm gì bây giờ?”

Đám nhóc đã tập trung cạnh Faey. “Chúng ta cần báo cho người lớn,” Xenn, một cậu nhóc nhỏ, lên tiếng.

Omi muốn chiến đấu với những kẻ xâm nhập, nhưng ngay lập tức cả bọn nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc. Ngoại trừ Faey, không ai trong số họ mang theo vũ khí, và khi mười đứa nhóc đánh nhau với hai chục tên giang hồ bặm trợn kia, kết quả cũng đã rõ.

Cảnh báo cho người lớn dường như là lựa chọn duy nhất của lũ trẻ, nhưng Faey lại lưỡng lự.

“Chị đợi gì nữa thế?” Xenn hỏi. “Quay về thôi.”

“Đợi đã…” Faey nói. “Chúng ta không thể làm thế.” Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô bé, chờ đợi cô giải thích cho câu nói vừa rồi. Faey nhìn chằm chằm vào đám chiến binh, những kẻ đang từ từ tiến đến. Nếu người lớn đến đây, sẽ có thêm người chết, và điều đó sẽ càng làm mất cân bằng hơn nữa

Chưa kể đến việc, cô bé không thể chịu nổi việc mất thêm ai đó nữa trong gia đình.

Faey xem xét địa thế và đưa ra quyết định. “Chúng ta cần ngăn họ lại, tại đây và ngay bây giờ.”

“Cái gì? Bằng cách nào?” Akali hỏi, mắt con bé nhíu lại.

“Bằng cách khiến họ không tiến xa hơn nữa,” Faey nói. “Tớ biết vì sao họ đến đây: Để tìm người và bắt họ chiến đấu chống lại quân xâm lược. Vì thế nên nếu họ nhận ra rằng không có ai ở đây, họ sẽ bỏ đi.”

“Chúng ta làm điều đó bằng cách nào? Đi xuống đó và nói cho họ biết à?” Yajiro hỏi.

“Không, dĩ nhiên là không.” Faey chau mày. “Nhớ trò săn bắn mà chúng ta đã dùng để bẫy con lợn bạc không?” Mọi người gật đầu. “Chúng ta sẽ làm trò đó một lần nữa. Nhưng lần này chúng ta sẽ không lộ diện. Chúng ta sẽ giả tiếng lũ cú xám.”

“Điềm xấu,” Omi nói.

“Đúng thế,” Faey nói. “Họ cũng là người Ionia—họ sẽ biết rằng vùng đất này chỉ toàn ma thuật hắc ám, và không làng mạc nào có thể sinh sống ở đây.”

“Nhưng họ là người Ionia,” một con bé tên Isa nói trong sợ sệt. “Họ có thể bắt được mánh của chúng ta.”

“Ừm, chị nghĩ là chúng ta phải tự tìm hiểu thôi.” Faey nhìn vào từng đứa nhóc một. “Nếu có ai bị bắt, đừng chỉ về phía hồ nước. Chỉ bảo rằng với họ rằng cháu bị lạc. Họ sẽ bỏ qua bởi họ không tìm đến trẻ con.” Chỉ là nửa lời nói dối thôi.

Tất cả đều gật đầu trong lo sợ.

“Được rồi, tản ra nào. Kiếm những sợi dây leo và trốn lên trên cây đi.”

Akali chuẩn bị rời đi, nhưng Faey chợt níu vai cô bé lại.

“Akali, em hãy ở dưới đất. Chị có một nhiệm vụ rất quan trọng cần giao cho em. Chị biết em làm điều này giỏi hơn ai hết.” Cô gái bé nhỏ ngớ người, ngạc nhiên. Faey tiếp tục. “Nhưng đầu tiên, chị cần em hứa là em sẽ không lao ra và phá kế hoạch của bọn chị lần này.”

Akali hăm hở gật đầu. “Em hứa.”

“Nếu kế hoạch của bọn chị thất bại - nếu em thấy đám người đó vẫn tiến đến sau khi bọn chị giả tiếng cú, kiểu họ không quan tâm ấy, hãy chạy nhanh nhất có thể và nói cho người lớn biết.” Faey cầm chặt chiếc cung. Nếu điều đó xảy ra, chị sẽ hỗ trợ em. “Giờ thì hãy nấp ở đâu đó thật xa và quan sát mọi thứ. Giữ sức mình phòng trường hợp em cần đến nó.”

“Được thôi.” Akali đang run rẩy, nhưng đồng thời mắt cô bé cũng ánh lên sự hào hứng.

Faey thấy mọi người đã tập hợp thành một vòng tròn rộng bọc quanh con đường mà đám người xấu sẽ đi qua. Và rồi cô bé cũng tự mình vào vị trí.

Nơi phía đông thung lũng là một ụ đất với những hòn đá tảng khổng lồ, chúng sẽ cung cấp tầm nhìn thoáng đãng nhất có thể. Và đó sẽ là điểm mai phục của cô bé.

Nếu kế hoạch trật bánh, cô sẽ là người lấy mạng chúng.



Từng đứa một, đám tân binh của hội Kinkou buộc những sợi dây leo dài ngoằn, dẻo dai quanh người mình. Những sợi dây leo cũng phản ứng lại bằng cách nâng chúng lên chỗ những đốt trên thân cây, giúp chúng leo trèo dễ dàng và an toàn hơn.

Faey vòng qua sườn đồi phía bên kia, nơi những tảng đá lớn sẽ che đậy cô khỏi tầm nhìn của lũ ngoại nhân. Cô bắt đầu leo lên những tảng đá, lo lắng nhưng hăm hở, cho đến khi cô bé chạm đến điểm cao nhất - một nơi hoàn hảo để quan sát vùng thung lũng.

Cô tìm Akali, nhưng không thấy con bé.

Tốt, cô nghĩ. Nằm sấp trên tảng đá, cô hướng sự chú ý đến đám ngoại nhân. Họ đang ở đúng vị trí mà cô muốn, họ cắt rời những sợi dây leo, bụi rậm, hay cỏ dại, bất kì thứ gì cản đường họ ồn ào huyên náo đến mức Faey có thể chắc chắn rằng sẽ chẳng ai để tâm nếu cô sút một hòn đá lăn xuống sườn đồi. Chiến tranh có lẽ đã thay đổi họ. Cũng như những kẻ xâm lược, họ không còn quan tâm đến thiên nhiên nữa. Họ đã quên đi ý nghĩa của việc là một người con của Ionia.

Ở rìa ngoài ánh mắt, Faey phát hiện ra Omi vẫn đang đứng dưới đất.

Nó đang làm gì vậy? Cô bé nhìn chằm chằm vào thằng nhóc và ra hiệu cho nó khẩn trương.

Thằng bé đang hoảng, nó vật lộn để buộc sợi dây leo quanh thắt lưng mình, khi những tên chiến binh đầu tiên đã bước lên một gốc cây mục cách đó chừng mười bước. Kì lạ thay, không sợi dây leo nào giúp đỡ cậu bé, nên Omi quyết định tự tay trèo lên cây.

Faey cũng tái mặt, nhưng cô nhớ đến phần việc của mình. Cô nhanh chóng đặt hờ một mũi tên lên chiếc cung của mình.

Đám ngoại nhân vẫn điên cuồng chặt chém vào bụi cỏ ven đường với những lưỡi mã tấu của họ, nhằm dọn đường cho bản thân. Cả phần còn lại của thung lũng im bặt, nên lời chửi rủa của họ lọt thẳng vào tay Faey, rõ ràng và ồn ã.

Cuối cùng, Omi cũng đã thót lên một ngọn cây và biến mất. Faey thở phào nhẹ nhõm. Và rồi cô bé hít thật sâu.

Thở ra một hơi thật dài và mạnh, Faey tạo ra một tiếng rít cao vút xé toạc không khí tĩnh lặng.

Một vài tên chiến binh ngay lập tức đứng lại.

Faey rít lên một lần nữa, và thung lũng như sống dậy bởi vọng âm đến từ mọi hướng.

Giờ thì tất cả lũ ngoại nhân đã dừng lại, dáo dác tìm kiếm xung quanh. Họ bắt đầu cãi nhau.

“Chỗ này bị ám rồi. Tao nghe thấy tiếng cú xám.”

“Tao đã bảo là chỗ này đếch có gì để kiếm đâu mà!”

Những tên bặm trợn nhất trong đám vẫn bước lên trên, tỏ vẻ quyết tâm. Dù vậy, phần còn lại của đám người đã lưỡng lự. Những đứa nhóc còn lại của hội cũng góp phần khiến họ đưa ra quyết định bằng một loạt những tiếng rít mang đầy điềm báo dữ nữa.

Ngay cả những tán cây cũng phát ra những tiếng thở của chính nó, bằng cách vẫy lá hay những cành vặn xoắn, hòa âm cùng đám nhóc để tạo ra một dàn hợp xướng đáng sợ. Một vài tên chiến binh đã lùi lại.

Nó có tác dụng! Faey gần như không thể tin vào mắt mình.

Thủ lĩnh toán người đã hạ lệnh rút lui. “Cái chốn này bị nguyền rủa rồi.Rời khỏi đây thôi.” Nhưng trên đường rời đi, một vài tên vẫn cố vung lưỡi kiếm và chặt đứt những cành cây gần đó một cách sợ sệt.

Một cành cây to và vặn vẹo bật xuống, đập ngay vào mặt một tên chiến binh. Đám còn lại quay mặt chạy trối chết.

Faey vẫn giữ vị trí phía sau tảng đá, cố không để sự mừng rỡ lấn át lí trí. Những đứa nhóc khác cũng im bặt, như thể đang chờ đợi bên ngoài thực sự an toàn rồi mới chui ra.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Faey cũng nhảy cẫng lên. “Chúng ta làm được rồi!”

Tiếng gọi của cô bé không được đáp lại. Một khoảnh khắc dài thinh lặng, cuối cùng bị xé toạc bởi những tiếng nứt gãy.

“Này?” Thung lũng chợt tối hẳn đi, dù mặt trời vẫn đang trên đỉnh.

Một thứ gì đó rơi xuống từ tán lá và kẹt lại giữa không trung. Đó là Isa - mắt cô bé mở rộng vì hoảng loạn, hay tay bị trói chặt vào thắt lưng bởi những sợi dây leo. Một đầu của chúng đang bịt miệng cô bé lại.

Vài đứa trẻ khác rơi xuống từ tầng lá và cũng bị trói chặt theo cách tương tự. Hai đứa nhóc nữa bị quăng thẳng xuống mặt đất, và được đỡ lại bởi những bụi rậm. Chúng cũng bị trói chặt bởi dây leo, vật lộn để tự cởi trói nhưng không thể.

Trước khi Faey kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cả thung lũng chợt sống dậy - những gốc cây lớn vặn xoắn dữ dội, biến thành những thực thể to lớn. Những bụi cây, bụi gai tự nhổ rễ đứng dậy và bò về phía con quái vật, như những mảnh da, mang theo đất và sỏi đá để tạo ra xương thịt cho nó. Dây leo đen bò dọc lên trên, như một tấm lưới những mạch máu đan vào nhau.

Con quái vật có bốn cánh tay, và nơi trung tâm “ngực” nó là một gốc cây chết, trống rỗng và mục rữa, như một hốc mắt rỗng, hoặc một cái mồm mở rộng. Ít nhất ba đứa trẻ bị chôn vùi trong thân người quái dị của nó, bị trói chặt bởi những cành cây vặn xoắn một cách kì lạ.

Một linh hồn ô uế. Faey cứng đờ nơi phiến đá.

Hội Kinkou đã nghe kể về những thứ như thế này xuất hiện ở những vùng khác của Ionia, một hệ quả của cuộc chiến tranh tàn khốc với người Noxus. Nhưng chẳng ai nghĩ nó sẽ xuất hiện ngay tại nơi đây.

Hội Huynh Đệ Navori chắc hẳn đã phá hoại sự cân bằng, và ma thuật hắc ám nơi linh giới đã bị thu hút đến vùng thung lũng phía nam đen tối này.

Faey mở một chiếc túi đeo bên thắt lưng mình ra, bên trong là một loại bụi ma thuật giúp chống lại các linh hồn tà ác. Đây là lần đầu tiên cô bé phải dùng đến nó trong thực chiến. Và tính mạng của những đứa trẻ khác đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Cô bé cố khiến tâm trí mình bình tĩnh, và tẩm thứ bột đó lên đầu mũi tên.

Neio đã cường hóa sức mạnh tinh thần của cô, và giờ cô sẽ phải tin tưởng vào khả năng cơ bắp của mình sẽ tỉnh giấc đúng lúc, nhờ vào những bài tập neiyar mà cô đã phải gồng mình chịu đựng.

Omi đã thoát ra khỏi đống dây leo và ngã nhào xuống mặt đất đang rung chuyển. Khi cậu bé bỏ chạy, một cánh tay quái dị vươn dài về phía cậu, những xúc tu thực vật tỏa ra như một mạng nhện. Faey bắn mũi tên đầu tiên, găm vào cánh tay của con quái vật ngay trước khi nó kịp chộp lấy cậu bé. Ánh sáng vàng kim tỏa ra từ vết thương, thu hút sự chú ý của con quái vật. Cánh tay của nó bắt đầu phân hủy thành lá úa, cành khô, và bụi mù.

“Chạy đi! Báo cho các tu sĩ” Faey thét lên về phía Omi. Cậu bé lao nhanh ra khỏi thung lũng, không hề ngoái lại nhìn.

Faey có thể cảm thấy tim mình đang đập thình thịch ngay bên tai. Cô bé hiểu rằng dù Omi có thể chạy nhanh đến cỡ nào đi chăng nữa, sớm nhất thì cũng phải một phần tư canh giờ nữa thì các tu sĩ mới có thể đến. Và cô chỉ còn mười ba mũi tên trong túi.

Làm cách nào mình có thể ngăn con quái vật này lại?

Cánh tay của con quái vật đã phục hồi lại, và cơ thể nó đang ngày càng to lón hơn khi cây cối cứ liên tục bám vào nó, bị hút lại bởi một thế lực vô hình.

Faey bắn một mũi tên nữa, và trước cả khi nó chạm đến mục tiêu, cô bé đã ngắm và bắn đi mũi tên tiếp theo. Hai mũi tên cắm phập vào con quái vật, một luồng sáng từ giữa thân người nó, xé toạc lớp cây mục rữa bên trong. Những đứa trẻ bị trói rơi xuống mặt đất, thoát khỏi sự giam cầm.

Những đứa trẻ cố giúp mấy đứa còn lại trốn thoát, cắt rời những dây leo và sợi gai nhơ nhớp thứ nhựa đen xì. Sau một tiếng gầm kinh hoàng, bên trong con quái vật nổ tung, phóng ra vô số những cánh tay về mọi hướng, như một đài phun nước, phun ra những cành gỗ chuyển động.

Đa số nhưng đứa nhóc né được những chiếc vuốt gỗ ấy, nhưng hai trong số chúng - Isa và Taij - đã bị tóm, chúng kêu khóc khi con quái vật kéo chúng gần hơn đến bộ hàm rộng mở của nó.

Những phát bắn tiếp theo của Faey cung cấp ngọn lửa bảo vệ cho năm đứa nhóc còn lại chạy trốn, hoặc cô bé có thể cố cứu Isa và Taij

Mình nên làm gì bây giờ? Một phút chần chừ, và Xenn cũng đã bị tóm. Cả đám tán loạn, gào thét trong hoảng sợ.

“Chạy! Chạy về điện thờ, tất cả mọi người!” Faey cứu Xenn với mũi tên tiếp theo. Và rồi cô bắt đầu xả tên về phía những xúc tu thực vật đang đuổi theo lũ trẻ bỏ chạy. Cô bé biết rằng cô sẽ mất Isa và Taij, khi chúng đã gần như bị nuốt chửng bởi bộ hàm rỗng tuếch, đầy gai nhọn của con quái vật. Cô cắn răng và quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Và cô thấy Akali.

Giữa sự hỗn loạn của đám trẻ đang bỏ chạy, cành cây bay tứ tung, lá rơi, và thảm thực vật tà ác, con bé đang lao thẳng về phía con quái vật

Faey trố mắt đứng nhìn, không biết phải nhắm vào đâu.

“Haaheeyy!” Tiếng hét của Akali vang vọng trong cả thung lũng. Con bé lướt qua một rừng những dây roi được tạo nên từ đống dây leo sống dậy, và rồi lộn nhào về phía thân cây khổng lồ.

Faey thở phào nhẹ nhõm - giờ khắc nguy hiểm đã trôi qua, và Akali đã không bị nó tóm. Bằng một cách nào đó, con bé đã né hết tất cả những đòn tóm, luồn lách và lăn lộn khỏi những móng vuốt quái dị. Linh hồn ô uế đã hướng sự chú ý của nó về phía Akali, dường như quên mất Isa và Taij đang lơ lửng ngay trước hàm nó.

“Akali, con ngốc này! Chạy đi!” Faey hét lớn. Dù vậy, trong khi rủa mắng sự ngu ngốc của con bé, Faey cũng đã rời khỏi phiến đá, sẵn sàng một mũi tên khác trên chiếc cung của mình.

Cô bé biết mình phải làm gì.



Akali đang hoảng loạn. Những cành cây khổng lồ, vặn xoắn rơi xuống từ trên trời, hạ cánh ở khắp xung quanh con bé. Dù vậy, nó vẫn không ngừng chạy.

Con bé đã hứa sẽ không phá bĩnh kế hoạch của Faey trong việc hù dọa đám chiến binh xấu xa. Và con bé đã làm đúng như kế hoạch. Nhưng Faey có nói gì về linh hồn cây xấu xa, khổng lồ hóa điên này đâu. Giờ Akali đang hành động theo bản năng của mình - để cứu những đứa trẻ khác.

Con bé phát hiện Hisso đang bị trói bởi một tấm lưới dây gai. Khi cố kéo bạn mình ra, bầu trời bỗng sập tối, và Akali giật mình. Một bàn tay khổng lồ được tạo nên từ những cành cây vặn vẹo đang nện xuống, chực nghiền nát chúng. Nhưng một mũi tên đã cắm phập vào cánh tay, và ánh sáng vàng lóe lên.

Giữa cơn bão lá úa dày đặc, Akali kéo Hisso ra chỗ an toàn. Con bé đã thấy Faey nhảy xuống giữa những sườn núi đá từ phía xa, một mũi tên khác đã được chuẩn bị sẵn sàng. Và rồi Akali chợt thấy một đứa lớn, Yajiro, ngồi ngay giữa đống gỗ vụn, khóc toáng lên.

Akali lao về phía thằng bé - tránh khỏi những cú đâm giận dữ của con quái vật - và sút một phát vào mông cậu ta. “Này! Ra khỏi đây ngay!” Cô bé đẩy cậu về phía trước.

Con bé nhận ra có gì đó đã thay đổi. Giờ con quái vật đã huy động tất cả mọi cánh tay của nó để tóm lấy cô. Vậy miễn là con bé tiếp tục chạy, những đứa trẻ khác sẽ an toàn..

Khi Akali nhảy bật, né tránh, luồn lách và lăn lộn, con bé mỗi lúc một tự tin về việc nó đã nắm bắt được cách chơi trò này. Một phần trong cô—phần vẫn chưa hoảng loạn—muốn bật lên cười. Con quái vật khá chậm chạp. Nếu Kennen ở đây, chắc anh ấy sẽ vừa ăn mì vừa né chiêu của nó mất.

Những mũi tên của Faey tiếp tục bay vòng phía trên đầu, cắm vào con quái vật và tạm thời xóa sổ những cánh tay của nó. Isa và Taij được thả rơi xuống mặt đất: như hai gói hàng khóc lóc bị bọc kín bởi dây leo.

Akali lao về phía chúng, hứng khởi tột độ vì con bé và Faey đã phối hợp với nhau rất ghê. Con bé có thể làm điều này cả ngày.

Giờ Faey sẽ rủ mình tham gia mọi nhiệm vụ. Mẹ sẽ vui lắm cho xem!

Giờ đây thung lũng lại càng chấn động dữ dội hơn trước. Những rễ cây lớn, hung hãn trồi lên từ mặt đất, uốn éo như những con rắn kinh tởm, phát ra một thứ mùi tởm lợm khiến Akali nhăn mặt. Một bức tường gỗ hung tợn, choáng ngợp đã mọc lên quanh cô, chắn mọi lối thoát.

Ôi trời.



Faey nhảy xuống từ hòn đá này sang hòn đá khác, liên tục thay đổi góc nhìn để cô có thể quan sát rõ Akali nhất có thể. Khi linh hồn tà ác đang đuổi theo con bé, những mũi tên của Faey đánh bật bất cứ hiểm nguy nào có thể đe dọa đến nó.

Sự phối hợp ăn ý giữa họ đã mở ra một cơ hội cho những đứa trẻ khác bỏ chạy khỏi vùng thung lũng.

Nhưng hiểm nguy vẫn có thể xảy ra bất kì lúc nào. Faey cũng chỉ còn lại ba mũi tên nữa.

“Akali, em phải chạy đi ngay bây giờ!” Faey cố lấy hết sức hét to.

Đất đá dưới chân Faey run lên như thể mặt đất đang mắc cơn co giật vậy. Chỉ một chốc sau, cô bé thấy Akali đã bị giam lại trong một chiếc lồng tạo nên từ những rễ cây hiểm ác.

Sườn núi nứt ra xung quanh Faey, và một phiến đá to lớn từ trên núi bắt đầu lăn xuống. Faey nhảy giữa những tảng đá để né tránh nó. Trong cùng lúc đó, cô bắn ra một mũi tên, đục thủng một lỗ trên chiếc lồng đang giam giữ Akali, và một mũi tên nữa để chặn đứng nắm đấm khổng lồ đang hướng về phía con bé.

Nhưng trước khi Faey kịp rút mũi tên cuối cùng của mình ra, hay di chuyển thêm bất kì bước nào nữa, cả sườn núi đã chôn vùi cô trong một trận lở đá.

Một tiếng va đập chói tai. Tiếng đá rơi. Cô thét lên khi đất đá đánh gục cô như hàng vạn nắm đấm, theo sau đó là một cơn đau khủng khiếp chạy dọc theo sống lưng.

Khi cơn lở đất đã ngừng lại, Faey đang nằm run rẩy giữa những phiến đá vấy máu, vị của sắt đặc quánh trong lưỡi cô. Cảm giác cháy bỏng. Cô bé gần như không thể mở mắt, nhưng giờ đây trước mắt cô là gì cũng không quan trọng.

Chiếc cung của cô đã gãy vụn. Và nơi đã từng là chân phải của cô chỉ còn là một vệt máu thẫm, một cảm giác ẩm ướt trên nền đá và cỏ dại.

Cô gục mặt xuống đất, và sự tỉnh táo mờ đục dần.



Akali nắm chân kéo Isa và Taij trên mặt đất gồ ghề của thung lũng - không có thời gian để cởi trói cho chúng. Con quái vật đang ngày càng hung tợn, nhưng Akali sẽ không bỏ cuộc.

“Em không muốn phải mất thêm ai một lần nữa,nghe em chứ?” Con bé thét lớn, dường như không phải với Isa hay Taij mà là với cả chính nó. “Em muốn chúng ta ở cùng nhau, mãi mãi!”

Linh hồn thiên nhiên ô uế—một đống nhầy nhụa khổng lồ của những thứ ghê tởm—đang đuổi theo con bé, xé toạc cả vùng thung lũng phía sau.

“Faey!” Akali nhận ra người chị gái đang bất tỉnh giữa đống đất đá ngay trước mặt mình. Ôi không, giờ mình sẽ phải kéo tận ba người ra. Con bé cắn răng và lao xuyên qua mặt đất lắc lư, đến chỗ người chị của mình.

“Faey, tỉnh dậy di! Chúng ta phải—”

Cổ họng con bé nghẹn ứ khi mắt nó nhìn xuống phần thân dưới của Faey. Akali đánh rơi hai đứa nhóc đang kéo trên tay xuống, chúng đã la hét điên cuồng bởi thứ gì đó.

“Faey…” Akali cứng đờ, mọi suy nghĩ trong con bé đều trống rỗng.

Và rồi con bé quay lại để chứng kiến thứ khiến Isa và Taij phải la hét hoảng loạn. Đó là linh hồn cây giận dữ đang sừng sững trước mắt họ.

Không có vũ khí trong tay. Ba đứa nhóc thực sự bất lực rồi. Akali thẫn thờ nhìn con quái vật, bàn tay con bé đang nắm chặt lấy chiếc bùa phi đao bé nhỏ.

Một cánh tay vặn vẹo vung về phía con bé. Trước khi con bé kịp phản ứng, một cơn mưa phi đao cắm phập vào nắm đấm của con quái vật. Ánh sáng lóe lên. Gỗ vụn rơi tung tóe. Akali chẳng bao giờ nghĩ là con quái vật này có thể rống lên, nhưng giờ nó đang rống, một tiếng rống thịnh nộ phát ra từ tận gốc rễ trống rỗng của nó.

Một bóng đen đáp xuống trên chính cánh tay bị thương của con quái vật.

Mẹ! Mắt Akali mở to.

Mayym lao nhanh dọc theo cây cầu gỗ vụn. Linh hồn ô uế cố đập bẹp bà bằng hai cánh tay khác, nhưng bà thanh thoát né tránh tất cả trong không trung, đồng thời phóng ra thêm những phi đao khác từ bàn tay của mình. Những cánh tay của con quái vật nổ tung bởi ma thuật được yểm vào trong từng chiếc phi đao, khiến những mảnh gỗ vô hồn văng tứ tung trong không khí, trong khi Mayym đã nhẹ nhàng hạ cánh trên đỉnh đầu của con quái vật.

Xung quanh Akali, tiếng sấm nứt nẻ trong không khí. Những tia sét tím được triệu hồi, tạo ra những đợt sóng giao thoa nhắm vào con quái vật. Trong nháy mắt, con quái vật bị cắt đôi giữa thân người.

Linh hồn tà ác cố tái tạo cơ thể mình, nhưng Kennen đã ở ngay đó, tấn công bồi thêm bằng nhưng tia sét liên hoàn. Phía trên, Mayym giơ cao lưỡi hái ma của bà - và chỉ bằng một cú chém gọn gàng - con quái vật đã bị bổ dọc từ trên đầu xuống tận thân dưới.

Cả vùng thung lũng phía nam chợt lặng thinh.

Akali vô cùng hào hứng. Chỉ vài đòn và con quái vật đã bị xử lý, để lại trên mặt đất những đống cây cỏ thối rữa. Dù vậy, một vài cành khô xung quanh lại tiếp tục run rẩy yếu ớt...

“Chưa hết đâu.”

Akali liếc nhìn ra phía sau lưng và nhận ra người vừa lên tiếng. Người đeo mặt nạ bình thản bước lên trước, rút ra một thanh kiếm hồn sáng rực với năng lượng ma thuật. Mayym và Kennen tránh ra một bên để nhường bước cho anh ta.

“Shen!” Akali reo lên khi nhìn thấy anh.

Trước cuộc tấn công của Zed, Shen thường hay kể cho con bé về những người anh hùng Ionia cổ đại. Nhưng trong mắt Akali, Shen chính là người anh hùng ấy, và cô thường ước rằng một ngày sẽ được giúp đỡ thầy mình khi trưởng thành, như mẹ mình đã từng phò trợ Đại Sư Kusho trước đây.

Vị thủ lĩnh trẻ của Hội Kinkou bước lên những gì còn lại của con quái vật, giờ chỉ còn là một gò đất. Một vết nứt lấp lánh xuất hiện phía trên anh, nhiễu loạn thực tại trong chốc lát trước khi Shen biến mất vào bên trong nó.

“Thầy ấy đi đâu vậy?” Akali hỏi.

“Đến linh giới.” Kennen lộn nhào rồi hạ cánh ngay bên cạnh cô bé. “Con quái vật sẽ tiếp tục tái tạo cơ thể vật chất của nó nếu linh hồn ô uế của nó vẫn ngự trị nơi linh giới. Shen sẽ đi xử lý ngọn nguồn của nó.”

Khi Mayym bước đến chỗ những đứa nhóc còn lại, tim Akali chợt quặn thắt khi con bé nhớ về những thứ đã xảy ra với Faey.

Không chút cảm xúc, Mayym quỳ xuống cạnh chỗ Faey.



Đau… quá…

Faey tỉnh dậy, thấy mình nằm trên một chiếc chõng, bên trong một căn lều. Akali đang ngủ say bên cạnh cô, cuộn tròn như một quả bóng. Trời vẫn sáng, nhưng chẳng thể biết thời gian chính xác, và những tiếng xầm xì có thể được nghe thấy vọng vào từ bên ngoài.

Faey cố gượng dậy, nhưng cô bé nhận ra chân phải của mình đã bị băng kín, phần dưới gối đã không còn. Trong một khoảnh khắc dài, cô đã tin rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Cô bé cảm thấy một nỗi buồn đau tuyệt vọng bên trong tâm khảm đang cố thoát ra ngoài, nhưng bị ngăn lại chỉ bởi sự tự huyễn hoặc của mình.

Một tiếng nấc lặng thoát ra khỏi cổ họng cô bé.

“Sư Mẫu Mayym, chúng con thấy chuyện gì đã xảy ra!” Một giọng nói trẻ con vọng vào căn lều, yếu ớt và xa cách, có lẽ là Taij. “Em ấy đã kéo bọn con đến chỗ an toàn. Một mình em ấy.”

Faey nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô bé nhìn thấy Mayym đang đứng khoanh tay trước cửa ngôi điện thờ cổ và lắng nghe lời giải trình từ lũ trẻ.

“Và em ấy cực nhanh luôn,” Isa nói với Mayym. “Linh hồn không thể nào bắt kịp được em ấy”

Faey cố thay đổi vị trí ngồi. Một cơn đau nhói chạy dọc theo bắp dùi, khiến cô bé gần như gục xuống.

“Faey.” Akali ngồi dậy, tay vẫn dụi mắt.

Faey dừng lại, và rồi thầm thì, “Vì sao em lại chạy vào chỗ trận chiến?” cô bé vò chặt chiếc chăn, cúi gằm mặt, hạ giọng thật thấp, cố thở đều một cách điên cuồng để ngăn bản thân không phát ra tiếng khóc. “Vì sao em không chạy đi khi chị bảo?”

“Faey…” Akali cố chạm vào cánh tay cô bé.

“Đừng động vào chị!” Faey hét lên. “Là lỗi của em hết!”

Akali lùi lại, mắt thảng thốt mở rộng.

“Để chị yên,” Faey gằn giọng. Mọi thứ chất độc trong cô giờ đây đã tự do chảy. Và rồi cô bé nhận thấy khuôn mặt của Akali—con bé tỏ ra bối rối và tổn thương.

Faey lưỡng lự, nhưng trước khi cô bé kịp nói ra thêm một lời nào nữa, con bé nhỏ đã rời đi về phía cổng lều, nơi Mayym đang đứng và quan sát.

Khi Akali đã đi mất, Mayym bước lại gần và khụy xuống bên cạnh chiếc chõng, mắt bà lộ rõ sự buồn đau. “Shen đã triệu tập bọn ta ngay khi anh ấy nhận ra sự bất ổn ở linh giới. Bọn ta đã chạy nhanh hết sức có thể về thung lũng phía nam, nhưng đã quá trễ… Ta không thể tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy đến nếu anh ấy không cảnh báo kịp thời.”

Đau quá… Faey cố gượng thẳng lưng để bày tỏ sự kính cẩn, nhưng sự quả cảm không giúp cô bé làm được điều đó.

“Những đứa trẻ khác đã kể ta nghe mọi chuyện,” Mayym nói bằng một giọng bình tĩnh hơn, mặt ngước lên. “Con đã đuổi lũ toán cướp Huynh Đệ. Con đã giúp chúng ta tránh một trận chiến lớn.”

Nước mắt đang trào ra trong đôi mắt Faey. Cô bé cố giữ tư thế của mình, như một môn đồ khi đứng trước sư phụ của mình.

“Con rất dũng cảm,” Mayym nói, “và con đã nắm được chân đạo của hội Kinkou.”

<Nhưng còn quan trọng gì nữa? Bờ môi Faey run run. Cô bé biết mọi thứ đã chấm dứt. Mayym đã tự có quyết định của riêng mình - rằng môn đồ kế vị này đã bị hủy hoại. Mọi sự luyện tập trước đây đều vô ích. Khát vọng của cô bé đã bị vùi chôn. Cô bé sẽ không bao giờ trở thành một tu sĩ nữa, hoặc bất kì thứ gì cho hội ngoại trừ một gánh nặng.

“Ta xin lỗi. Ta xin lỗi. Ta đã…” Mayym ấp úng. “Ta đã ảnh hưởng xấu đến con. Về Shen. Về tất cả mọi thứ.”

Faey không hiểu vì sao bà lại nói như vậy. Bà là người thầy tốt nhất mà cô có thể mơ ước đến. “Sư Mẫu Mayym, Con đã khiến người thất vọng rồi.”

“Không,” Mayym nói, giọng run run. “Không, con không hề.” Bà ôm chầm lấy bờ vai Faey và nhìn thẳng chằm chằm vào mắt cô bé. “Phải có cách để giúp con đi lại được. Ngay cả khi bọn ta phải lục tung từng ngóc ngách của Ionia và xa hơn nữa để tìm kiếm nó, và đó là điều chúng ta sẽ làm. Dưới sự lãnh đạo của Shen, Kennen và ta - và tất cả những người còn lại của hội Kinkou - sẽ tìm ra cách. Ta sẽ tiếp tục huấn luyện con, và đảm bảo rằng con sẽ trở thành cung thủ xuất sắc nhất trong lịch sử của cả hai cõi giới.”

Nước mắt đã khiến tầm nhìn của Faey mờ đục đi, và cô bé như tạm thời quên đi cơn đau.

Mayym cẩn thận ôm ghì Faey vào lòng, một cái ôm mà cô bé đã không biết đến trong một thời gian dài.

Và đó cũng là khi Faey òa khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài một cách tự do, không còn bị kiềm nén.



Akali đứng ngay bên ngoài cửa, khẽ nhìn trộm vào bên trong căn lều tối tăm, khi vị sư mẫu ôm chầm lấy môn đồ của mình trong tay.

Con bé không thể nhớ nổi lần cuối cùng mẹ ôm mình như thế là tự bao giờ. Cô ngoảnh mặt đi và hướng về phía khu rừng, chiếc bùa hình phi đao vẫn được cầm chặt trong tay, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nhận xét